Tại sao nhận dạng vân
tay?
Dấu vân tay cung cấp
một phương tiện xác định cá nhân một cách chính xác. Đó là lời giải thích cần
thiết cho việc dấu vân tay đã thay thế các phương pháp khác trước đây trong
việc thiết lập một công cụ bắt giữ tội phạm.
Khoa học xác định dấu
vân tay nổi bật trong số tất cả các ngành khoa học pháp y khác vì nhiều lý do,
bao gồm:
- Đã phục vụ các chính
phủ trên toàn thế giới trong hơn 100 năm để cung cấp nhận dạng chính xác bọn
tội phạm. Không có hai dấu vân tay trùng khớp trong hàng triệu người trong hệ
thống máy tính được phan tích. Dấu vân tay là cơ sở cho rất nền tảng lịch sử tội
phạm ở tất cả các cơ quan cảnh sát trên trái đất.
- Thành lập các tổ chức
chuyên môn pháp y đầu tiên, Hiệp hội nhận dạng quốc tế (IAI) vào năm 1915.
- Thành lập các chương
trình chứng nhận chuyên nghiệp đầu tiên cho các nhà khoa học pháp y, chứng nhận
CLPE chương trình tiềm ẩn của IAI (năm 1977), cấp giấy chứng nhận đối với những
người đạt tiêu chuẩn và thu hồi giấy chứng nhận cho các lỗi nghiêm trọng như
nhận dạng sai.
- Vẫn còn các chứng cứ
pháp lý thường được sử dụng trên toàn thế giới - trong hầu hết các nước trường
hợp kiểm tra dấu vân tay phù hợp hoặc đông hơn tất cả các trường hợp giám định
pháp y khác cộng lại.
Đặc tính con người có
thể nhìn thấy nhiều xu hướng thay đổi – nhưng dấu vân tay thì không. Ngoại trừ
chấn thương hoặc phẫu thuật gây ra sẹo sâu, hoặc các bệnh như bệnh phong làm
tổn hại đến lớp da hình thành của đường vân tay; ngón tay và các tính
năng in ấn lòng bàn tay chưa bao giờ được chứng minh sẽ di chuyển hoặc
thay kết cấu trong suốt cuộc đời của một người.
Trong lịch sử trước
đây, việc in dấu đã được sử dung để đánh dấu hình sự đối với những gì họ đã
làm. Kẻ trộm đã bị tước đoạt của bàn tay do phạm trộm cắp. La Mã cổ đại đã sử
dụng kim xăm để xác định và ngăn chặn việc đào ngũ của những người lính đánh
thuê từ hàng ngũ của họ.
Giữa những năm
1800, cán bộ thực thi pháp luật với những kỷ niệm hình ảnh đặc biệt, được gọi
là "mắt máy ảnh", xác định người phạm tội bị bắt giữ trước đó bởi
mắt. Nhiếp ảnh giảm đi gánh nặng cho bộ nhớ, nhưng đây không phải là câu trả lời
cho vấn đề xác định tội phạm. Bởi vì cá nhân luôn xuất hiện sự thay đổi.
Khoảng năm 1870, nhà
nhân chủng học người Pháp Alphonse Bertillon phát minh ra một hệ thống để đo và
ghi lại kích thước của một số phần xương của cơ thể. Những đánh giá này giảm
xuống còn một công thức, về mặt lý thuyết, sẽ chỉ áp dụng cho một người và sẽ
không thay đổi trong quá trình trưởng thành của cuộc đời mình.
Hệ thống Bertillon
được chấp nhận trong ba mươi năm. Nhưng nó không được sử dụng lại từ sự kiện
năm 1903, khi một người đàn ông tên là Will West sẽ bị kết án tới nhà tù Mỹ tại
Leavenworth, Kansas. Hệ thống đã được phát hiện ra rằng có một tù nhân ở
trại cải tạo mà đo Bertillon gần như giống nhau, và tên của ông là William
West.
Sau khi điều tra, có
thực sự hai người đàn ông trông giống hệt như nhau. Tên của họ là Will và
William West. Đo Bertillon của họ đã nhận ra họ là cùng một người. Tuy nhiên,
so sánh dấu vân tay một cách nhanh chóng và chính xác thì đã xác định họ là hai
người khác nhau. (Theo hồ sơ nhà tù phát hiện ra sau đó, họ là anh em sinh đôi
giống hệt nhau).
Thời tiền sử
Những hiện vật cổ như
chạm khắc tương tự như da sườn núi đã được phát hiện ở nhiều nơi trên khắp thế
giới. Hình ảnh văn bản của một bàn tay với các mẫu sườn núi đã được phát hiện ở
Nova Scotia. Tại Babylon cổ đại, dấu vân tay đã được sử dụng trên bảng đất sét
cho các giao dịch kinh doanh.
Năm 200 trước Công
nguyên - Trung Quốc
Hồ sơ của Trung
Quốc cho thấy từ 221-206 trước Công nguyên đã viết chi tiết việc nhà Tần sử
dụng dấu vân tay làm bằng chứng trong quá trình điều tra vụ trộm.
Con dấu bằng đất sét
mang các đường vân tay đã được sử dụng trong cả hai triều đại nhà Tần và Hán
(221 TCN - 220 AD).
Năm 1400 sau Công
nguyên - Ba Tư
Vào thế kỷ 14 cuốn
sách "Jaamehol-Tawarikh" (Lịch sử Universal), do Khajeh Rashiduddin
Fazlollah Hamadani (1247-1318), những ý kiến về việc thực hành xác định người
từ dấu vân tay của họ.
Năm 1600 - Châu Âu
Trong một buổi trao
đổi giấy về "Triết học của Hội Hoàng gia London" năm 1684, Tiến sĩ
Nehemiah, là người châu Âu đầu tiên công bố về việc nhận dạng cá nhân thông qua
các đường vân da.
1685 cuốn sách Hà Lan
giải phẫu học Govard Bidloo của, "Giải phẫu của cơ thể con người"
cũng được mô tả đường vân da chi tiết.
Năm 1686, Marcello
Malpighi, một giáo sư giải phẫu học tại Đại học Bologna, ghi nhận các đường lằn
dấu vân tay, xoắn ốc và vòng trong luận thuyết của mình. Một lớp da đã được
mang tên ông, lớp da "Malpighi" dày khoảng 1.8mm . Không thể không đề
cập đến cách xác định đường vân da độc đáo hoặc vĩnh cửu đã được thực hiện bằng
Grew, Bidloo hoặc Malpighi.
1823 - Purkinje
Năm 1823, John
Evangelist Purkinje, giáo sư giải phẫu học tại Đại học Breslau, xuất bản luận
án của mình thảo luận chín mẫu dấu vân tay, nhưng ông cũng không đề cập đến giá
trị của dấu vân tay để nhận dạng cá nhân.
858 - Herschel
Ông là người Anh đầu
tiên bắt đầu sử dụng dấu vân tay vào tháng Bảy năm 1858, khi Sir William James
Herschel, Thẩm phán trưởng của quận Hooghly , Jungipoor, Ấn Độ, lần đầu tiên sử
dụng dấu vân tay trên hợp đồng bản địa. Với ông lúc này không có tư tưởng
hướng về nhận dạng cá nhân, Herschel đã cùng Rajyadhar Konai, một doanh nhân
địa phương gây ấn tượng bằng việc in tay trên hợp đồng.
Ý tưởng là chỉ đơn
thuần là "... cảm giác lo sợ trong suy nghĩ là sẽ bác bỏ chữ ký của
mình." Hợp đồng bản địa đã phù hợp, và từ đó Herschel có thói quen đòi hỏi
bản in của ngón tay - và sau đó, các bản in của ngón tay đơn giản của ngón phải
và ngón giữa trên mỗi hợp đồng được thực hiện với người dân địa phương. Các cá
nhân thực hiện tin rằng, như vậy sẽ thực hiện các hợp đồng ràng buộc nhiều hơn
nếu họ chỉ đơn giản là ký vào đó. Như vậy, trên quy mô lớn hơn, sử dụng dấu vân
tay đã được dự báo, không bằng chứng khoa học, nhưng đó là niềm tin.
Sau những tìm kiếm,
Herschel đã bắt đầu lưu ý rằng những dấu ấn của bàn tay thực sự có thể chứng
minh hay bác bỏ nhận diện cá nhân. Với kinh nghiệm nghiên cứu về dấu vân tay
của mình còn nhiều hạn chế, nhưng William Herschel vẫn tin rằng tất cả
các dấu vân tay là duy nhất cho các cá nhân, cũng như lâu dài trong suốt cuộc
đời của người đó, đây cũng là cảm hứng cho ông để mở rộng việc sử dụng chúng.
Dấu vân tay của Herschel được ghi nhận trong 57 năm
1863 - Coulier
Giáo sư Paul-Jean
Coulier, Val-de-Grâce ở Paris, công bố quan sát của ông rằng dấu vân tay có thể
được phát triển trên giấy bằng i-ốt bốc khói, giải thích cách phát hiện ra nó
và đề cập đến tiềm năng để xác định dấu vân tay của nghi phạm bằng cách sử dụng
kính lúp.
1880 - Faulds
1870, Tiến sĩ Henry
Faulds, Bác sĩ phẫu thuật người Anh-Giám Đốc Bệnh viện Tsukiji ở Tokyo, Nhật Bản,
đã lên nghiên cứu về "rãnh da" sau khi nhận thấy dấu tay trên mẫu vật
gốm của "thời tiền sử”. Tiến sĩ Faulds không chỉ được công nhận tầm quan
trọng của dấu vân tay như một phương tiện nhận dạng, đồng thời còn là một
phương pháp phân loại là tốt.
Năm 1880, Faulds giải
thích về thống phân loại của mình và một mẫu của các hình thức ông đã thiết kế
để ghi lại những ấn tượng. Lúc này, Charles Darwin đang ở giai đoạn tuổi già và
bệnh tật, thông báo Tiến sĩ Faulds rằng ông có thể là không có hỗ trợ cho anh
ta, nhưng hứa sẽ cung cấp các tài liệu người em họ của mình, Francis Galton.
Cũng trong năm 1880,
Tiến sĩ Henry Faulds xuất bản một bài báo trên tạp chí khoa học, "thiên
nhiên" (Nature). Ông đã thảo luận dấu vân tay như một phương tiện nhận
dạng cá nhân, và việc sử dụng máy in mực như một phương pháp cho việc thu thập
dấu vân tay. Ông cũng được ghi nhận với nhận dạng vân tay đầu tiên của một dấu
vân tay nhờn để lại trên một chai rượu.
(Còn tiếp)
0 nhận xét:
Đăng nhận xét